Hồ Tây sáng sớm, những câu chuyện thú vị! Ngẫu hứng phố

Cũng dậy sớm như những lần đi làm chương trình: 05h00. Nhưng hôm nay không có ba lô, không có công việc, mà hôm nay có một cái gì đó rất THU HÀ NỘI – mùa yêu đầu của sự trưởng thành hay của sự bỡ ngỡ cũng không rõ nữa nhưng chỉ biết chắc chắn rằng nơi đó có cảm giác “nhẹ nhàng, trong lành và bình yên” đến lạ, khiến người ta phải say lòng…

Nụ cười mỉm nho nhỏ chào ngày mới, ánh mắt cười như bông hoa gặp nắng nở rộ, tiếng đâp rộn ràng mừng vui nơi lồng ngực, cắm tai nghe, hát vu vơ và….đạp xe đến nơi tập kết – Đền Quán Thánh.

Vẫn như thói quen, đến trước mỗi cuộc hẹn 5 phút, nhìn và lắng nghe những chuyển động nhịp nhàng diễn ra xung quanh, thật giản dị, thật đẹp, không có những dòng người tấp nập, hối hả và vội vã qua lại, không có những khuôn mặt khó chịu, méo xệch khi tắc đường, không có khói, bụi ô nhiễm, không có nắng gắt,… như những gì mà một số người vẫn thường nghĩ mỗi khi nhắc tới Hà Nội. Mà nơi đây – góc phố nhỏ trái tim của đất nước vẫn nảy nở, đâm chồi rất nhiều yêu thương, màu sắc của sự bắt đầu, rất tươi mới, nhưng vẫn rất HỒN, rất CHẤT một HÀ NỘI trong buổi sáng sớm chủ nhật, sáng sớm đầu thu.

Và trong khung cảnh như vậy, người quan sát bỗng trở thành một họa sĩ tài ba vẽ lên một cách chân thực về cuộc sống thanh bình nơi chốn thủ đô; và có đôi khi lại trở thành một nhà hòa âm phối trong một chương trình với những ca khúc bất hủ nói về Hà Nội được cất lên từ trái tim của rất nhiều ca sĩ, họ hát say sưa, có khi hát được cả bài, có khi hát được mấy câu, có khi chỉ lắng nghe và cảm nhận từng lời bài hát vào khung cảnh Hà Nội đó,… Và dù có trở thành ai đi chăng nữa, thì điều không thể phủ nhận đó là không gian nơi ấy làm cho những trái tim cảm nhận được nhịp đập được rõ ràng hơn, sẽ chậm lại và lại tiếp tục đập, đập đầy sức sống hơn nữa vì biết rằng xung quanh mọi thứ vẫn căng tràn và gồng mình vươn lên trong ánh sáng, và bất cứ một ai, một vật gì, một điều gì nhỏ nhắn nhất,…cũng đều có một trái tim để sống và để yêu thương.

Những động tác luyện tập thể dục rất ngộ nghĩnh, những cái gật đầu, những nụ cười, những cái câu hỏi thăm được mọi người trao cho nhau thật trìu mến. ^^!. Lần lượt từng nhóm đạp xe đi ngang qua, đi rất đẹp, rất trật tự, có văn hóa giao thông, thấp thoáng có hình ảnh tận tình, ân cần khi làm người hậu phương vững chắc của một ông bố đạp xe, phía trước là cậu con trai nhỏ tuổi đang độc lập đạp từng vòng quay với sự cố gắng nhìn thấy. Dạy con không bao giờ là dễ dàng, nhưng điều đó sẽ không khó khăn với những ông bố, bà mẹ luôn đồng hành và biết dạy cho con cách tự bước đi từng bước vững chắc ngay từ chặng đua đầu tiên. Hình ảnh đó thật đẹp, và nó lại được ghi chú vào danh sách những điều tốt khi dạy con trẻ của những ai luôn khao khát được làm cha, làm mẹ.

Hai chiếc xe đạp đi song song, từng vòng quay chầm chậm, chắc chắn được đạp bởi đôi chân của những vân động viên đua xe bước sang tuổi 60, 70 và có khi là 80. Một hình ảnh thật đẹp, một tình yêu thật đẹp, trông các cụ vẫn tràn đầy sức sống vẫn rất yêu đời dù đã ở cái tuổi gần đất xa trời, nhưng tâm hồn thì dường như càng ngày càng trẻ lại. Chợt nhớ đến gương mặt và nụ cười của ông trẻ Kích (ông trẻ: là cách gọi của quê tôi khi xưng hô với các cụ ông, cụ bà không phải ông bà nội, ngoại, dù là có quan hệ họ hàng hay không họ hàng) – người thông gia với ông nội tôi – một tấm gương của sống VUI – KHỎE tuổi già. Ông trẻ Kích năm nay đã 84 tuổi, tóc ông gần như không còn sợi nào, râu và lông mày đã bạc phơ, đôi mắt ông híp lại và nó lại càng híp hơn khi ông cười tươi, ấy thế mà ông vẫn xâu kim được đấy. Hai ông cháu ngồi ăn kem Tràng Tiền, vừa ngồi mút kem, vừa tâm sự và kể chuyện với đứa cháu xa quê lâu ngày mới về, ông nói chân thành và thật lắm. Và tôi chợt nhớ ra câu nói của bố tôi “các cụ càng già thì càng giống như những đứa trẻ, thích được khen, được trò chuyện, được tâm sự và thích được chiều chuộng”. Có lẽ ông trẻ Kích thấy được mình là những người may mắn vì vẫn sống được với con, với cháu ở cái tuổi ít ai được, nên ông trẻ càng thấy tầm quan trọng của sức khỏe, ông nói rằng “ông phải khỏe để còn được ăn cưới rồi bế cháu cho mấy đứa chứ”.

Và cũng chính vì thế, mà ngày nào, 5h sáng ông thức dậy và đều đặn dù nắng hay mưa, ông cũng vẩy tay từ trên đỉnh đầu xuống dưới đúng 1200 cái, đi bộ bằng chân đất mấy vòng quanh sân, rồi chiều đến thì đạp xe đạp quanh làng, tối về trước giờ đi ngủ thì dùng tay vuốt mặt, vuốt ngực, nặn và bấm gan bàn tay bàn chân nhiều lượt cho lưu thông mạch máu,…và cứ thế ông trẻ khỏe lắm. :D. Tâm sự với người bạn đồng hành đạp xe sáng nay và anh cũng thêm vào câu chuyện bằng một tấm gương mà ngay trong ngôi trường Đại học mà tôi yêu mến. Đó là PGS. TS Hiệu phó trường ĐH Phương Đông, thầy giáo Vũ Phán – người thầy tuổi đã hơn 70, tóc bạc trắng và có nụ cười trìu mến mỗi khi đến tôi gặp và chào thầy. Thật bất ngờ vì thầy cũng là người con của quê hương Đất Tổ, anh kể rằng: cách đây 3 – 4 năm, thầy vẫn thỉnh thoảng đạp xe về quê từ Hà Nội về Phú Thọ, có những hôm thầy có tiết dạy ở Cát Bà thầy vẫn đạp xe từ Hà Nội đi Cát Bà đấy.

Mỗi buổi sáng, thầy thường đi bộ và chạy bộ bằng chân trần,…Nói đến đó mà tự nhiên những khó khăn mà tự mình đạp quanh Hồ Tây sáng nay vẫn chưa là gì, mặc dù với tôi sáng nay tôi đã làm được một điều mà vượt qua sức khỏe thường nhật mà tôi luyện tập giới hạn từ trước đến giờ. Và chính những câu chuyện giản dị đó khiến tôi có thêm động lực và thêm sức khỏe. ^^!. Rồi lại đến những câu chuyện của CLB Ghế Gấp ở Lăng Bác của các bá, các cụ bà, đạp xe loanh quanh đâu đó và điểm tập kết cuối cùng là vườn nhãn gần Lăng Bác. Chọn một chỗ râm mát, các cụ ngồi quay lại và mỗi người một chiếc ghế gấp, một chén trà đá và gói xôi hay gì đó đã chuẩn bị trước, và thế là ngồi nghỉ, ăn sáng, uống trà và bắt đầu những câu chuyện thú vị của tuổi già….

Đạp xe Hồ Tây vào buổi sáng thật đẹp, không khí thật trong lành, và sáng nay trời dường như đẹp hơn vì sáng nay là buổi sáng đầu tiên sau bao lần lỡ hẹn với những ngày cuối tuần. Hiếm hoi khi có một ngày chủ nhật khi được thả hồn vào tiết trời Hà Nội như hôm nay, khác hẳn với những chủ nhật của nhiều tuần gần đây với công việc, với biển, với những miền đất hứa – nơi đó có trái tim của nhiệt huyết công việc, còn nơi này có trái tim bình yên của một cô gái 23 tuổi đã biết yêu. Phải cảm ơn cơn bão tan vừa rồi, đã cho cô có thời gian để về thăm gia đình, nhìn thấy ông bà nội ngoại, bố mẹ, các cô chú và các em mạnh khỏe là cô mừng lắm, chỉ là chút bánh kẹo, sữa và chút bia mang về biếu ông bà mỗi lần về, nhưng trong ánh mắt có khi có những giọt lệ cảm động đọng lại sau khóe mắt của ông bà và cô cảm nhận được món quà ý nghĩa đó. Chiếc áo mua cho mẹ, lần nào về quê cũng thấy mẹ mặc, rồi những khi sáng mua áo tặng bố, chiều bố đi ăn cưới diện luôn chiếc áo của con gái mua cho. Cũng đẹp ngang với áo mẹ mua cho bố, nhưng bố tự nhiên thích mặc vào hôm đó luôn. Và mình thấy vui lắm,…

Đạp xe giúp bạn nhận ra được nhiều điều, về tinh thần đồng đội, về sức khỏe và sự cố gắng của bản thân, về những điều giản dị của cuộc sống và…giúp nhận ra được bạn đã, đang và sẽ yêu hơn, yêu mình hơn, yêu người hơn và yêu đời hơn. Những giọt mồ hôi thấm ướt áo, ướt đôi gang tay, những vết bắn bùn lên tận cổ áo do đến những đoạn có vũng nước mà vẫn cố tình phi xe nhanh để cho kịp người bạn đồng hành. Cái cảm giác cong mông đạp, dù mệt, dù khát nước nhưng vẫn cố đạp hết sức, dù chân đã mỏi nhưng vẫn cứ đạp, hơi đã hụt nhưng vẫn cố tình hát theo lời bài hát để quên đi cái mệt, quên đi cái mỏi, để đạp theo kịp bạn tôi. Cái cảm giác thật thích. Nghĩ lại, nếu như mà đạp một mình, thì chắc sẽ đi chậm hơn và nghỉ mấy chặng chứ không đạp một mạch như điên như hôm nay.

Có một cái động lực gì đó rất khó hiểu khiến cho đôi chân kia không muốn dừng, lúc đó là lúc lý trí hơn cả sự cám dỗ nghỉ ngơi của cơ thể. Lý trí của niềm vui, vì thấy vui nên cố một chút, cố một chút vì thấy vui. Và sự cố gắng lại được đền đáp bằng bát bún riêu thập cẩm ngon tuyệt, có đậu, có riêu cua, có thịt bò tươi, có miếng giò béo béo,…cùng cốc trà đá Lăng Bác đậm đà bên cạnh những mẩu chuyện, những cuộc du hành tới những miền đất danh thắng trong những hồi ký về những chuyến đi thú vị của bạn tôi. Du lịch với cách nhìn trong mắt của người làm du lịch, người đi du lịch, trong mắt của khách ta, trong mắt của khách ngoại ta, và những câu chuyện xoay quanh hai từ VĂN HÓA du lịch là chủ đề được chúng tôi nói đến hơn cả trong buổi đàm đạo trà đá bên gốc nhãn. Những câu chuyện thật thú vị kèm theo một bài học sâu sắc đằng sau đó,…

Và buổi sáng chủ nhật lại được khép lại trọn vẹn khi lâu lắm rồi mới lại vào bếp với niềm yêu thích nấu ăn ngày nào. Và còn gì hạnh phúc hơn khi bên mâm cơm ấm cúng, ngồi quay quần cùng mấy anh chị em thân thiết, tấm tắc khen ngon, nhìn mọi người ăn ngon lành và no bụng với những món ăn mình nấu. Và bị cười nhiều trong ngày hôm nay!

Trích: Dương Tử Quỳnh

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

0879.772.773